
Dưới đây là câu chuyện của chị về việc “vung tay quá trán” khi mua nhà chung cư:
Vợ chồng tôi mua nhà vào năm 2012. Lúc đó, công việc của chúng tôi đều ổn định, tổng thu nhập của cả hai khoảng 35 triệu đồng/tháng. Chúng tôi đều làm trong ngành truyền thông, quảng cáo nên lương trả theo hiệu quả công việc, có thể có tháng nhiều hơn hoặc ít hơn nhưng trung bình cũng được tầm đó tiền.
Chúng tôi đã đi khắp thành phố để xem nhà, cả đang xây cũng như đã hoàn thiện. Những căn hộ 600 – 700 triệu đồng thì quá xa, còn nhà gần nơi làm việc ở quận 1 thì không thể dưới 1 tỷ đồng. Suy đi tính lại, cả hai quyết định một căn hộ 100m2 ở chung cư có bể bơi, giá 1,8 tỷ ở Nhà Bè, giáp Phú Mỹ Hưng. Từ đây đến nơi làm việc mất khoảng 30 phút, xung quanh cũng có rất nhiều trường học cho trẻ em.
Sau khi cân nhắc đủ yếu tố thì phong thủy, điều kiện sống, việc học tập cho con... chúng tôi “bấm bụng” vay tiền mua căn hộ này. Vợ chồng tôi nghĩ sống trong không gian tốt sẽ thuận lợi cho công việc sáng tạo của mình. Con tôi lúc đó được 5 tháng tuổi, bà ngoại sẽ ở cùng để trông cháu, rồi cậu xem đang học đại học cũng cần có chỗ ở. Vì thế, tôi muốn mua căn hộ 3 phòng ngủ để cho em ở cùng. Cộng thêm tiền sửa chữa, sắm sửa đồ đạc là 150 triệu, tổng cộng hết 1,95 tỷ.
Về vốn, chúng tôi có 1,15 tỷ (600 triệu tích lũy được và 550 triệu vay cậu họ ở nước ngoài), còn 800 triệu thì vay ngân hàng. Cậu không tính lãi, nhưng yêu cầu chúng tôi mỗi tháng gửi 5 triệu cho mẹ ở quê, dự kiến 9 năm sẽ trả hết. Còn ngân hàng cho vay trong 12 năm, tiền gốc 6,25 triệu đồng và tiền lãi khoảng 10 triệu mỗi tháng.
Ban đầu, vợ chồng tôi cũng “ngao ngán” vì lãi cao, nhưng nếu so với việc cho thuê được hơn 500 USD/tháng thì cao hơn lãi suất ngân hàng chúng tôi đang trả. (Sau này, tôi mới phát hiện mình mắc sai lầm là không tính lãi trên toàn bộ số vốn mình bỏ ra). Trước đây, vợ chồng tôi thuê nhà nguyên căn 2 tầng ở Phú Nhuận giá 6 triệu/tháng nhưng tiện nghi không bằng. Đồng thời, cho rằng dư nợ giảm theo thời gian thì lãi suất cũng giảm nên chúng tôi quyết định ở nhà “sang”.
Tôi đã lên kế hoạch chi tiêu, một tháng thu nhập 35 triệu, trả tiền vay mua nhà cả gốc lẫn lãi hết 21,5 triệu, cộng thêm 1,3 triệu phí dịch vụ và gửi xe, chúng tôi còn khoảng 12 triệu cho việc sinh hoạt. Trong đó, tiền ăn mỗi tháng hết 6 triệu (mẹ tôi thường về quê đem thực phẩm lên, chúng tôi không phải trả khoản này), tiền sữa cho con hết 2 triệu, thêm 2 triệu mỗi người tiền điện thoại, xăng xe... Để có thể tiết kiệm và tiêu xài thoải mái hơn, chúng tôi đều phải cố gắng tự tăng thêm thu nhập.
Lúc tính toán thì thấy đơn giản nhưng thực tế mới biết khó khăn. Do áp lực kiếm tiền trả nợ nên chúng tôi phải gồng mình làm việc không ngừng nghỉ, dù là ngày cuối tuần. Sức khỏe của chúng tôi cũng vì thế mà đi xuống. Mắt tôi cận nặng thêm, người lúc nào cũng ê ẩm vì ngồi trước laptop quá nhiều. Chồng tôi cũng suy nhược, xuống cân thấy rõ.
Tệ hơn, chỗ làm của chúng tôi thắt chặt quản lý, cách tính lương chặt và khó hơn trước. Do sức khỏe không tốt, một tối trên đường về, anh bị té xe phải nằm viện gần tháng, tốn gần trăm triệu. Lúc này, tôi mới giật mình vì chúng tôi không có tiền dự phòng cho những trường hợp này. Tôi phải nhờ vả bạn bè, vay mỗi người một ít để chữa bệnh cho chồng.
Còn rất nhiều khó khăn mà chung tôi phải trải qua từ việc chi tiêu quá nhiều cho nhà ở như gia đình không có các kỳ nghỉ, các chi phí học tập, vui chơi đều bị cắt giảm tối đa... Không thế tiếp tục nên giữa năm 2015, chúng tôi quyết định bán nhà để đổi xuống một căn hộ rẻ tiền hơn, đồng thời trả hết nợ ngân hàng để đổi lấy sự nhẹ nhõm. Tôi xác định, sau này khi đã tích lũy thêm được nhiều tiền hơn, chúng tôi mới dám “mơ” tiếp chuyện ở nhà đẹp.
MuaBanNhaDat theo VnExpress